/* Hỗ trợ phân trang */

13 thg 4, 2013

Đây là lời tâm sự có thật của một bạn gái

                                                         

                                                       (Chuyển từ Blog cũ)




( ảnh minh họa từ internet )



                        ( hưởng ứng chương trình hội thảo theo chủ đề ngày 8-3 
                 của trường ĐHQG HÀ NỘI. - bài từ Blog của chị Bạch Dương )



" Ân hận lớn nhất trong đời tôi, là đã lấy một người vợ như cô. Đúng là ghét của nào, trời trao của ấy! "

Đã mấy tuần trôi qua rồi, mà lời nói của anh cứ ám ảnh bên tai tôi mãi. Tôi đã cố quên để gượng nở nụ cười nhưng sao trong lòng vẫn nặng một nỗi buồn héo hắt. Thì ra, lâu nay cuộc hôn nhân của mình là sai lầm. Anh lấy tôi cũng vì sai lầm nên bây giờ anh ân hận.
Những cử chỉ yêu thương vợ chồng chỉ là sự lừa dối. Chao ôi, nghe ra mới chua chát làm sao. Một tình yêu kéo dài hơn ba năm, hơn mười lăm năm chung sống, vợ chồng đã trải qua bao khó khăn vất vả, mới có ngày hôm nay.
Quãng thời gian làm vợ, làm mẹ, tôi đã sống hết mình cho chồng con, gia đình. Hơn ai hết anh phải là người hiểu tôi nhất. Vậy mà chỉ vì một lý do cỏn con, hôm nay vì bận việc đột xuất trên cơ quan, tôi trở về nhà hơi muộn. Dù đã điện thoại báo trước, nhưng anh vẫn đùng đùng nổi giận và đã không tiếc lời mắng nhiếc tôi. Gần mười lăm năm chung sống, đã không biết bao nhiêu lần anh làm tôi đau đớn, tủi nhục vì những lời xúc phạm, chì chiết, trong cơn nóng giận như thế.
 Ngày trước ai cũng bảo, anh thật tốt số mới lấy được tôi. Dù không sắc sảo nổi bật như nhiều cô gái khác nhưng tôi thuộc loại có duyên, gương mặt phúc hậu lại được tiếng là thông minh, con nhà gia giáo. Để có tình yêu của tôi, anh đã phải vượt qua bao nhiêu ứng cử viên sáng giá.
Tôi yêu anh bởi sự nhanh nhẹn, tháo vát và gương mặt phong trần của anh. Phải công nhận anh là người đàn ông năng nổ, hoạt bát, sống có trách nhiệm với vợ con, là trụ cột trong gia đình. Chỉ có điều làm tôi buồn và thất vọng nhất chính là tính gia trưởng, độc đoán, nói năng hàm hồ, không suy nghĩ của anh.
Mỗi khi không vừa ý điều gì, anh thường mạt sát vợ con với những lời lẽ cay độc, châm biếm, mỉa mai. Kể cả việc xưng hô mày tao với vợ trước mặt con cái là chuyện bình thường. Nhất là đụng chạm đến tiền bạc, anh tỏ ra khinh miệt đồng tiền lương ít ỏi của tôi, anh kể lể công lao đã làm cho vợ con, gia đình như thế nào. Anh thường dùng những từ ngữ nặng nề, bất cần. Ví như: Chết thì chết đi cho khuất mắt, đồ vô tích sự, đồ ngu... làm cho những người xung quanh mỗi khi nghe anh nói, chắc ai cũng nghĩ vợ chồng tôi không còn chút tình cảm yêu thương nào nữa. Tôi là người phụ nữ tồi tệ không ra gì nên mới bị chồng nói vậy.
Thật lòng, có lúc anh nói nhưng không hoàn toàn nghĩ vậy. Nhiều khi nói xong anh lại quên bén ngay. Nếu nhớ ra thì anh ngường ngượng cười trừ: À, đó là trong lúc bực mình nên nói thế thôi, chứ anh đâu có nghĩ như thế.
Dù đã quen với tính nết của chồng, và cũng không bao giờ chấp nhặt, để bụng những điều vặt vãnh, nhưng tôi vẫn thấy tủi thân, ấm ức và thất vọng. Anh đã làm tôi tổn thương, đau đớn biết bao khi xúc phạm đến tình cảm, danh dự của tôi. Vợ chồng tình cảm yêu thương đằm thắm là vậy, chỉ vì một câu nói vô tình, vô nghĩa của anh, bỗng nhiên đánh mất tất cả. Chẳng thà anh tát tôi một cái, nỗi đau thể xác sẽ nhanh chóng qua đi, còn hơn là chỉ trích, nhục mạ tôi như thế.
Để giấu nỗi buồn trong lòng, tôi thường hay khóc thầm một mình. Tôi oán hận và cả sự hối tiếc. Đôi khi vợ chồng vui vẻ, tôi vẫn cứ nhắc đi nhắc lại câu nói của anh với một nỗi xót xa: Chẳng phải anh đã cầu cho em chết rồi sao. Nếu em làm theo lời anh, chắc xác thịt thối rữa rồi còn gì. Nếu thấy hôn nhân là sai lầm, anh sửa bây giờ vẫn còn kịp đấy.
Nhiều lần vợ chồng cãi nhau, hoặc là chiến tranh lạnh xảy ra. Trước mắt tôi, anh là người chồng thâm thúy, cục cằn, thô lỗ. Chính điều đó làm thui chột những cảm xúc yêu đương, sự gần gũi vợ chồng, cả sự tôn trọng tối thiểu.
Cạnh nhà chúng tôi, có đôi vợ chồng nhà hàng xóm, vợ đi làm cá thuê ngoài chợ, còn chồng làm thợ đụng, có việc gì làm nấy. Hai vợ chồng có ba đứa con gái, ở trong khu nhà cấp bốn chật chội, cuộc sống thiếu thốn, vất cả nhưng chưa bao giờ nghe họ nói với nhau nặng lời. Dù ngày lễ tết, chẳng bao giờ thấy anh chồng tặng hoa, tặng quà cho vợ, nhưng mỗi sáng anh dậy sớm giúp vợ nhóm lò, nấu cơm, rồi chở vợ ra chợ, sau đó đón con đi học. Buổi tối cả nhà quây quần vui vẻ bên mâm cơm đạm bạc.
Những lúc khó khăn, túng quẫn, vợ chồng không bao giờ to tiếng, lục đục mà luôn động viên an ủi nhau. Nhìn cách họ cư xử, cách nói năng nhẹ nhàng, tình cảm họ dành cho nhau, nghĩ lại mình, tôi càng thấy chạnh lòng. Đúng là trên đời này có những thứ không cần tiền bạc cũng có thể đem hạnh phúc đến cho nhau. Sao anh không nghĩ đến điều đó.
Người đời đã đúc rút kinh nghiệm, có hai thứ trên đời không thể lấy lại được: Đó là mũi tên đã bắn đi và lời đã nói. Cha ông ta cũng từng có câu: "Miếng ngon nhớ lâu, lời đau nhớ đời". Nhất là trong mối quan hệ vợ chồng, yêu thương, kỳ vọng nhiều, càng dễ bị tổn thương.

Những lời xúc phạm, chì chiết, chỉ trích như một thứ axít bào mòn dần hạnh phúc, tạo ra hố sâu ngăn cách tình cảm vợ chồng. Tình yêu thương, sự tôn trọng vợ chồng không chỉ biểu hiện trong cách cư xử, sự quan tâm chăm sóc hàng ngày mà ngay trong lời ăn, tiếng nói dành cho nhau. Chẳng phải ngẫu nhiên mà cha ông ta đã có câu: Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau"...

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')